Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Bừng tĩnh sau cơn mê

Bắt đầu lại từ con số 0. Cố gắng lên, nổ lực thật nhiều, thời gian không còn nhiều nữa, đã phí phạm nhiều rồi. Đạo Hải Vô Nhai, Cần Lệ Vi Chu.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Thời gian thật đáng sợ.

Mỗi ngày như mọi ngày, công việc cứ cuốn ta đi mà không hay, đến khi chợt nhìn lại thì ta đã bỏ mất quá nhiều thứ rồi. thời gian thật đáng sợ, nó cứ lặng lẽ trôi đi từng khắc từ giây, cứ dần trôi mãi mà ko dừng bước, và không bao giờ quay lại. dù ta có nhớ hay quên thì thời gian vẫn cứ vậy mà trôi qua, khi ta chờ thì thấy thời gian thật chậm, nhưng khi ta quên thì nó lại vụt đi lúc nào ko hay. nhưng thật ra nó vẫn đi với vẫn tốc bình thường nào có nhanh hay chậm gì đâu mà chẳng qua do ta chủ tâm hay vô tâm mà thôi. Ngày ra trường mỗi đứa có hướng đi riêng, có đứa về quê lập nghiệp, có đứa ở lại thành phố tìm việc làm, có đứa học lên,..Người ra đi nghĩ rằng người ở lại sẽ vui vì còn đc gần nhau, thường gập nhau, nhưng sự thật thì sao, dù ở lại nhưng khi ko cùng chung con đg thì khó mà gặp nhau vì mỗi người điều bận việc riêng của mình. Thà ko gần nhau, không thường gập nhau, thế mà bớt buồn hơn khi nghĩ về nhau. Chưa đc 1 năm mà thế này, ngay bản thân tôi tôi cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó thì còn nói gì đây.

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Chuyện đời thật khó nói trước được gì

Đôi khi có những chuyện làm mình thật bất ngờ và thật tuyệt vời, nhưng cũng có lúc xảy ra những chuyện làm mình thấy thật chán trường. Có những kẻ vì tư lợi mà cố gắng giành giật với người khác nhầm trục lợi cho bản thân, nhưng khi ôm quá nhiều mà ko ai mua và đến hết hạn thì phải nhả ra...thật nực cười làm sao. Ôi thói thời thật vô thường. buồn thương cho xã hội ngày nay, cho thế giới này. Cố gắng tranh giành rồi khi chết đi đc cái j nhĩ ? được 1.5m2 đất ... và tiếng nhơ muôn đời, vậy tại sao hôm nay ko sống cho thật thanh nhàn, đạo đức thì ít ra khi chết đi còn để lại được tiếng thơm cho con cháu sau này.

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Thật là mỉa mai cho cuộc đời

Có bước ra đời mới biết thế nào là cuộc đời, không muốn chửi nhưng cũng phải nói thật khốn nạn. chỉ vì giành giật nhau phần học mà lại hành động thật đê tiện. đang là sinh viên mà còn vậy thì sao này bước ra xã hội thì còn làm cho xã hội này xấu xa cỡ nào nữa đây. Thật buồn , buồn cho cuộc đời này, buồn cho xã hội ngày nay, ngày một giá trị đạo đức ngày càng xuống dốc, con người càng trở nên ích kỷ, chỉ biết tư lợi bảng thân mặt kệ có làm tổn hại đến lợi ích của người khác. sống chà đạp lên nhau mà sống. Dần tôi thật sự mất niềm tin ở con người trong xã hội này, đời mới gian trá làm sao.