Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Sad


Tôi là ai ? câu hỏi này vang lên trong tôi mỗi khi tâm trạng miên man, và tôi vẫn chưa có câu trả lời, hay nói đúng hơn là tôi sợ câu trả lời đó, tôi ko tin, tôi không muốn tin thì đúng hơn. sự thật nào cũng phủ phàn và đắng cay, tôi bất lực trước hiện tại, tôi đúng là một người vô dụng, ko làm đc gì cả, ko dám làm gì cả, lúc nào cũng hi vọng, để rồi thất vọng, chỉ ước mơ ko dám biến ước mơ thành hiện thực.

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Bình tâm


Cố nói với lòng hãy bình tâm, bình tâm, tĩnh lặng. nhưng mà sao thế này. thật sự nỗi uất hận dâng tràn. tôi muốn la lên thật lớn để xé tan đi nỗi thống hận trong lòng. bình tĩnh nào, bình tĩnh, lỗi cũng một phân do mày đã ko đi seminar nên ko biết được yêu cầu thật sự như thế nào. Lần sau hãy rút kinh nghiệm, ko nên ủy thác cho người khác. ko tin đc, đừng đặt kỳ vọng vào người khác, hãy nhớ rằng mọi thứ chỉ tự mình làm thì tốt hơn. đừng giao cho người khác, vì sự truyền đạt của họ sẽ ko chính xác và đầy đủ.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

dealine dealine dealine lại dealine , sau mà cứ dealine hoài xử xong cái này thì cái khác lại tới , cứ dồn dập, lúc nào cũng vậy, cứ phải cố găng, cố gắng đễ giải quyết cho xong, nhưng mà ko xong đc. mệt mỏi quá,

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Mệt mỏi và chán nản.

Mệt mỏi thật, cứ chạy đua với thời gian. ko có kết quả khả quan, dù đã cố gắng. muốn buôn xuôi tất cả, nhưng ko được, vì còn quá nhiều thứ đang chờ tôi phải solve.

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Bừng tĩnh sau cơn mê

Bắt đầu lại từ con số 0. Cố gắng lên, nổ lực thật nhiều, thời gian không còn nhiều nữa, đã phí phạm nhiều rồi. Đạo Hải Vô Nhai, Cần Lệ Vi Chu.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Thời gian thật đáng sợ.

Mỗi ngày như mọi ngày, công việc cứ cuốn ta đi mà không hay, đến khi chợt nhìn lại thì ta đã bỏ mất quá nhiều thứ rồi. thời gian thật đáng sợ, nó cứ lặng lẽ trôi đi từng khắc từ giây, cứ dần trôi mãi mà ko dừng bước, và không bao giờ quay lại. dù ta có nhớ hay quên thì thời gian vẫn cứ vậy mà trôi qua, khi ta chờ thì thấy thời gian thật chậm, nhưng khi ta quên thì nó lại vụt đi lúc nào ko hay. nhưng thật ra nó vẫn đi với vẫn tốc bình thường nào có nhanh hay chậm gì đâu mà chẳng qua do ta chủ tâm hay vô tâm mà thôi. Ngày ra trường mỗi đứa có hướng đi riêng, có đứa về quê lập nghiệp, có đứa ở lại thành phố tìm việc làm, có đứa học lên,..Người ra đi nghĩ rằng người ở lại sẽ vui vì còn đc gần nhau, thường gập nhau, nhưng sự thật thì sao, dù ở lại nhưng khi ko cùng chung con đg thì khó mà gặp nhau vì mỗi người điều bận việc riêng của mình. Thà ko gần nhau, không thường gập nhau, thế mà bớt buồn hơn khi nghĩ về nhau. Chưa đc 1 năm mà thế này, ngay bản thân tôi tôi cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó thì còn nói gì đây.